Tiểu Thần
phan_22
Ba người còn lại vẫn đang mơ mơ hồ hồ, thứ duy nhất ong ong trong đầu là hai chữ “giao chiến”.
Đại ca của họ bao nhiêu năm nay chưa từng nhắc đến từ này, chuẩn bị binh lực bao nhiêu cũng là vì bốn chữ “tự bảo vệ mình”.
Quả thật sẽ giao chiến ư?
- Rốt cuộc các đệ đã nghe rõ chưa, sao vẫn còn ngồi đó? – Phong Ngạo không nhanh không chậm nhắc nhở, rõ ràng đã xác minh lời họ vừa nghe.
- Đại ca! Thật sự sẽ giao chiến ư? – Phong Bình không cách nào tin được, cuối cùng vẫn phải nói ra câu này.
Phong Ngạo lại hớp một ngụm trà, thản nhiên như vừa nhắc lại một câu chuyện vui năm cũ.
- Lúc ở Bình Nguyên ta đã từng nói, nếu hai người họ có chuyện, bất kể là do ai làm, ta nhất định khiến cho Bình Nguyên phải trả giá. Các đệ đã quên rồi sao?
Phong Hoan vẫn cảm thấy lí do này có điều không ổn, vội nói:
- Đệ cho người điều tra, quả thật Bình Nguyên đã ra sức bảo vệ hai người bọn họ. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của Mộc Kỳ, chúng ta làm vậy có phải…
“Choang”, tách trà bị ném không thương tiếc, biến thành mấy mảnh nằm chỏng chơ trên mặt đất.
- Ngay từ đầu hắn nên biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nếu không đủ bản lĩnh thì tốt nhất đừng cố tình giữ người của ta. Lúc đó nên chọn cắt đất nhận vàng, cớ sao khăng khăng đổi lấy Tiểu Nghi? Ngũ đệ cũng không cần vì vậy phải ở lại Bình Nguyên khiến cho bây giờ cả hai đều không rõ tung tích.
Phong Ngạo thốt ra từng tiếng một cách rõ ràng đanh thép, mười phần đã khép Mộc Kỳ vào tội không biết lượng sức tự gây ra họa, tuyệt đối không thể tha. Trạng thái của chủ nhân Phong Gia bây giờ rốt cuộc là băng giá bao phủ hay là lửa cháy rừng rực cũng không cần phải hỏi rõ, chỉ biết nhất định chạm vào sẽ chết người.
Phong Ái ngơ ngẩn không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, rốt cuộc thốt ra một câu:
- Đại ca, chuyện này… có lẽ Tiểu Nghi biết được sẽ không tán thành!
Phong Hoan liếc mắt nhìn kẻ không biết sống chết kia trong lòng thầm than khổ, Tam gia ở bên cạnh chỉ thiếu điều muốn đá tiểu đệ này bay ra khỏi cửa. Có ai sắp chết cóng còn cho thêm đá, lửa đã cháy còn đổ thêm dầu như tên ngốc này chứ.
Thấy Phong Ngạo quắc mắt nhìn mình không chớp, Phong Ái cảm thấy lúng túng, vẫn chưa rõ đã làm gì sai trái khiến cho đại ca trở nên như vậy. Cuối cùng, Phong Ngạo rời khỏi ghế, bước đến chỗ kẻ nhàn rỗi nhất Phong Gia. Hai người còn lại trong phòng quả thật ngay cả hơi thở cũng muốn thu lại.
Phong Ngạo đứng trước mặt Phong Ái, không đánh không mắng, cuối cùng chỉ thốt ra một câu:
- Nếu vậy, đệ bảo cô nương ấy đến trước mặt ta mà nói, ta sẽ không đánh Bình Nguyên nữa!
- Huynh… đệ… Tiểu Nghi thật sự… – Phong Ái khó khăn mới nói được mấy chữ, trước sau vẫn không thể thành một câu rõ ràng. Lưỡi trong miệng giống như bị người trước mặt dọa cho sợ đến mức không dám thò ra ngoài.
- Chuyện ta dặn dò, các đệ hãy làm cho tốt. – Một lúc sau, Phong Ngạo đã chịu buông tha, để lại một câu thì rời khỏi phòng…
* * *
- Tiểu Nghi! Chúng ta ở lại đây đã hơn năm ngày vẫn không tìm được lối ra, e là ma nữ đó thực sự không cho phép bất kì ai ra ngoài – Phong Nhàn ngao ngán lắc đầu. Những người trong thôn vốn thông thạo đường đi nước bước cũng bị lớp sương mù kia làm cho lạc lối, đừng nói đến bọn họ vốn chưa từng đặt chân đến đây. Ngay cả khu rừng này rộng lớn bao nhiêu, hình dạng thế nào, phải trái đông tây giáp những đâu cũng không có chút định hướng. Mỗi lần muốn rời khỏi đều là đi đúng một vòng trở về cái thôn nhỏ này. Bản thân không thể ra ngoài đã đành, ngay cả thư từ liên lạc cũng không có cách, nghĩ đến huynh đệ ở nhà trông chờ tin tức, không khỏi sốt ruột.
Tiểu Nghi hiểu rõ thứ sương mù này che mắt con người, làm cho phương hướng rối loạn nhưng ngoại trừ việc dùng đến ngọc quý quả thật vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Đây vốn là điều cấm kị, thân phận bị lộ có thể gây ra những sóng gió gì quả thật không thể tưởng tượng. Nàng đã nhất quyết không phải là phút sống chết nhất định không được dùng đến, bây giờ cũng chỉ có thể thở dài vô phương ngồi xuống bên cạnh Phong Nhàn.
- Ngũ gia! Dương lão bà nói rằng ma nữ rất thường đến đây quấy rối, tuy không theo định kì xuất hiện ở bất kì nhà nào, nhưng chưa từng để họ yên ổn quá ba ngày. Huống chi chúng ta là người mới lạc vào trong thôn đã sớm phải bị ma nữ chọc phá mới đúng. Người vả Tiểu Nghi ở đây liên tục năm ngày, tại sao vẫn chưa thấy ma nữ xuất hiện một lần. Chuyện này hình như hơi kì lạ!
- Đúng là rất kì lạ!
Phía sau, Dương lão bà dẫn theo vài vị thúc bá đại tẩu ở những ngôi nhà bên cạnh mang theo lỉnh kỉnh quà biếu, trong lúc Tiểu Nghi và Phong Nhàn còn đang ngơ ngác đã liên tục cúi đầu vái chào:
- Hai vị chắc chắn là cứu tinh của chúng tôi, từ khi hai người đến, con ma nữ đáng sợ đó đã không thấy xuất hiện nữa. Nhất định hai người có pháp ấn trên người. Xin làm ơn cứu chúng tôi, đuổi ma nữ đó đi vĩnh viễn, làm tan sương mù để cho mọi người ở đây có thể nhìn thấy ánh mặt trời!
Pháp ấn… không thể nào. Ngọc hiện giờ không ở trong cơ thể cũng không giữ bên người, linh khí đều được thu lại, nếu có yêu ma quỷ quái cũng không cảm nhận được bản thân có gì khác biệt so với một người bình thường. Nhưng mà họ nói rất đúng, ma nữ nhiều ngày biến mất nhất định có liên quan đến việc hai người vừa xuất hiện trong thôn. Nếu không thể phát hiện ra Tiểu Thần chẳng khác người thường này thì ma nữ giấu mặt vì lí do gì…
Chẳng lẽ là vì… Phong Nhàn sao? Trên người Ngũ gia có pháp ấn?
Tiểu Nghi đột ngột giật mình, quay sang nhìn Ngũ gia nhà họ Phong không chớp mắt, trước sau không rõ người trước mặt đang che giấu huyền cơ gì.
Phong Nhàn thật sự không thể chịu được ánh mắt kì lạ này, cuối cùng đành phải xua tay, khổ sở phân trần:
- Tiểu Nghi! Cô nhìn ta làm gì. Ta lớn lên ở nhà họ Phong, chưa hề học qua pháp thuật hay tu đạo gì, làm sao có được pháp ấn – Phong Nhàn lại quay sang đám người trong thôn, miễn cưỡng giải thích:
- Mọi người đừng hiểu lầm, đây có lẽ chỉ là chuyện trùng hợp, nếu ta quả thật có bản lĩnh này cũng không cần chôn chân năm ngày ở đây.
Những người trong thôn ngơ ngác nhìn nhau, Dương lão bà xua tay ra hiệu cho bọn họ trở về, bản thân lại cúi người cung kính trước mặt Phong Nhàn:
- Nếu vẫn chưa đến lúc, chúng tôi không dám hối thúc người!
- Lão bà, ta thật sự không …
- Có lẽ chính người cũng không biết mình có năng lực hóa giải chuyện này. Trời rộng sông dài nước non ngàn dặm người lại đến đây, nhất định đã có duyên gì.
Nói xong câu này, Dương lão bà quay người trở vào nhà, bỏ lại đằng sau Phong Nhàn bất đắc dĩ không biết nói gì. Thấy Tiểu Nghi vẫn ngơ ngẩn nhìn mình, Ngũ gia nhà họ Phong hết sức bất mãn lên tiếng:
- Tiểu Nghi, có thôi đi không!
Tiểu Nghi bị trách, tuy rằng không dám nhìn nữa nhưng vẫn thì thầm nói với Phong Nhàn:
- Ngũ gia, muốn biết lão bà nói đúng hay sai, tối nay chúng ta cứ thử một lần sẽ rõ. Ít nhất cũng hi vọng giáp mặt ma nữ kia, biết được mình phải đối mặt với thứ gì mới có hi vọng giải quyết.
Phong Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu:
- Được! Chúng ta cũng không thể ở đây cả đời, có cách nào cứ thử cách đó vậy!
Cả ngày hôm đó, họ cùng nhau dạo quanh thôn làng, tìm kiếm những thứ cỏ dại theo Tiểu Nghi là ưa thích ánh nắng, thường xuyên hấp thu dương khí, bỏ vào túi thơm mang theo bên người.
Trời ở đây tối rất nhanh. Chẳng mấy chốc bốn phía xung quanh đã phủ một màu đen như mực. Tất cả các nhà trong thôn đã đóng kín cửa. Dương lão bà và Bảo Nhi theo lời hai người đã vào giường ngủ sớm từ lâu.
Tiểu Nghi ngồi ở bên giường gỗ, tĩnh tâm lắng nghe mọi việc bên ngoài. Phong Nhàn vẫn ở trước sân nhà, thong dong ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao mơ hồ ẩn hiện giữa lớp lớp sương mù lúc dày lúc nhạt, khẽ cười bản thân không ngờ có một ngày cũng phải ngồi đợi ma nữ đến bắt.
Xung quanh mọi thứ vô cùng tĩnh lặng, mặt đất ở dưới sương đêm lẳng lặng tỏa ra thứ mùi nồng nồng, hình như thoảng trong cơn gió còn có hương hoa thơm ngát quen thuộc. Loài hoa có màu trắng muốt tinh khiết, dáng vẽ thanh tao, xinh đẹp một cách ngọt ngào, càng nhìn càng thấy diễm lệ. Mùi hương dìu dịu khiến cho lòng người thư thái. Phong Nhàn nhắm mắt tận hưởng sự bình yên này, tưởng như đang được sống lại cảm giác từ thời xa xưa, nằm bên bờ suối dịu mát lắng nghe người con gái ấy trò chuyện, ngửi mùi Linh Lan tỏa hương trên mái tóc nàng.
- Nhàn ca, huynh có nhớ muội không?
Giọng nói êm dịu rót nhẹ vào tai, miệng vô thức mỉm cười thư thái:
- Nhớ, ta rất nhớ muội! Nhớ cả mùi hoa muội thích hái!
- Vậy huynh mở mắt ra nhìn muội đi!
Mắt từ từ hé mở, xung quanh không phải là bờ suối trong lành rợp mát, bao quanh chỉ là những thân cây chìm trong bóng tối, lớp lớp sương mù kéo đến rồi đi. Phong Nhàn giật mình, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng hình như có gì không đúng, lúc nãy chính mình còn ở trước sân nhà của Dương lão bà ngồi trên ghế tựa ngắm trời chờ ma nữ, cớ sao bây giờ lại ở giữa rừng, bốn phía toàn là cây cối.
Trong đầu khẽ vang một tiếng: “Nguy rồi!”, Phong Nhàn vội vàng quay đầu.
Cả người Phong Nhàn đột nhiên cứng đờ, mắt không thể tin vào những gì vừa hiện ra, trong lòng rộn rã reo vang: “Là muội ấy!”
Dáng vẻ thanh mảnh này, mái tóc xõa bay trong gió mềm mại say lòng người. Khuôn mặt hiền dịu, ánh mắt tha thiết như nước hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nụ cười rạng rỡ, đáng yêu, tinh khiết tựa những giọt sương đọng trên đóa Linh Lan trắng dưới cơn mưa rào. Thân quen đến mức khiến cho con tim Phong Nhàn không ngừng nhức nhối.
Chẳng phải muội ấy đã chết rồi sao?
- Nhàn ca! huynh có nhớ muội không? – Người đứng đó vẫn nở nụ cười bao dung.
- Ta rất nhớ muội! – Ngũ gia mặc kệ tất cả, ôm người trước mặt vào lòng.
Bờ vai này Phong Nhàn vẫn còn nhớ rõ, đã từng mềm mại ấm áp biết bao nhiêu. Ngày từ biệt cô nương ấy trở về Phong Gia giữa cánh đồng vàng rực, Ngũ gia cũng từng ôm lấy đôi vai này, thật khiến cho người khác không nỡ rời bỏ. Nhưng mà hôm nay khi đưa tay giữ lấy, người trước mặt giống như ước hẹn một tháng quay lại của họ năm đó, đã sớm tan vào hư không.
Hình dáng của Bạch Tú như tạo thành từ cô số những lớp sương mù, vừa hư vừa thực, nhìn có thể thấy, lại không thể chạm vào. Sương khói kia bị khuấy động trong phút chốc tan biến, mất một lúc mới trở lại như ban đầu.
Bạch Tú cười khẽ, gương mặt tràn ngập nỗi bi ai:
- Nhàn ca! Muội đã chết rồi!
Nước mắt Phong Nhàn vô thức rơi trên má, khẽ nói:
- Ta biết!
- Năm đó huynh đến đất Miên Điểu vì việc công, thật may chúng ta lại gặp nhau. Chỉ tiếc nhà muội gặp nạn, không thể chờ ngày huynh quay lại – Người con gái thầm thì những lời tự sự, từng câu nhẹ bay theo cơn gió rồi quấn quýt giữa những đám cây rừng, vang vọng bốn bề mãi không thôi.
- Xin lỗi Bạch Tú! Ta đã trở lại quá trễ!
Năm đó Phong Nhàn theo lời đại ca đến đất Miên Điểu xa xôi thiết lập tình giao hảo, giữa chốn xa lạ nảy sinh một mối lương duyên tươi đẹp cùng người con gái này. Ngũ gia tưởng rằng sau khi trở về trình bày cùng với Phong Ngạo thì có thể nhanh chóng quay lại đón Bạch Tú. Không may năm đó Phong Gia gặp biến cố dồn dập, đến khi quay lại đã là hơn một năm sau. Một năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, trong một năm có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện đổi dời. Năm đó thôn của Bạch Tú xảy ra bệnh dịch, vô số người chết. Khi Phong Nhàn đến nơi chỉ còn vườn không nhà trống, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là tấm bia mộ trơ trọi được đặt ở nơi người ta dùng để hỏa thiêu thi thể tất cả những kẻ chết vì bệnh dịch. Trong một năm, người mất, một nấm mộ cũng không còn. Thời gian là thứ không thể quay đầu, điều duy nhất mang về nhà chỉ là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
- Ngũ gia! – Tiểu Nghi lớn tiếng gọi to, đưa mắt nhìn khắp xung quanh tìm kiếm. Ngồi ở trong nhà lắng nghe động tĩnh, trong một lúc cảm thấy cơn gió thổi mạnh đến khi bước ra ngoài nàng đã không còn nhìn thấy Ngũ gia đâu nữa. Bây giờ Tiểu Nghi chỉ còn biết mơ hồ tìm kiếm giữa khu rừng rậm rạp, không ngừng gọi to.
- Cô nương ấy là gì của huynh? – Bạch Tú khẽ hỏi.
- Tiểu Nghi là thầy thuốc của Phong Gia chúng ta. Cô nương ấy rất tốt, cũng hiểu biết lí lẽ, muội đừng sợ - Phong Nhàn trấn an, đợi đến khi Bạch Tú gật đầu mới lên tiếng:
- Tiểu Nghi, ta ở đây!
Lập tức đi theo hướng tiếng gọi, Tiểu Nghi cuối cùng cũng nhìn thấy Ngũ gia nhà họ Phong đang đứng bên cạnh một thân cây to lớn hơn mười người ôm, bên cạnh là một người con gái, đúng hơn là linh hồn của một người con gái.
Tiểu Nghi quan sát hồn ma trước mặt không chút sợ hãi, hỏi nhẹ:
- Cô nương là ma nữ đã phong kín khu rừng này sao?
- Tiểu Nghi, đứng nói bậy – Phong Nhàn ngắt lời:
- Đây là Bạch Tú, thê tử đã mất của ta, sao có thể là ma nữ đáng sợ mà mọi người vẫn nói chứ.
- Thê tử của người? – Chưa nghe qua Ngũ gia từng có người thê tử nào, trong lòng Tiểu Nghi khó tránh khỏi sửng sốt. Nhưng chẳng phải mọi người vẫn thường nói Ngũ gia có một mối tâm sự trong lòng khó giải, chuyện này cũng không kì lạ. Điều đáng lạ nhất là hồn ma kia sao lại có mặt ở nơi này. Tuy rằng bản thân không có ngọc bên người, dáng vẻ của hồn ma cũng không đáng sợ nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy từ trên thân thể sương khói kia tỏa ra thứ gì đó không lương thiện.
- Ngũ gia xin thứ lỗi, chúng ta đang tìm ma nữ cho nên Tiểu Nghi đã lỡ lời. Nhưng tại sao linh hồn thê tử của người lại có mặt ở nơi đây?
Bạch Tú phất tay áo, lướt đến gần chỗ cô nương đang đứng trước mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta quả thật cũng không hiểu linh hồn của mình lang thang phiêu bạt khắp chốn sao lại đến tận đây, còn bị ma nữ ở đây phong bế khu rừng, làm cho ta cũng bị giữ lại, không thể rời khỏi. Nhưng có lẽ đó lại là chuyện may mắn, nhờ vậy mà ta có thể gặp lại Nhàn ca, có lẽ bởi vì nhân duyên của chúng ta vẫn chưa dứt.
- Nhân duyên chưa dứt?
Tiểu Nghi nhìn linh hồn của Bạch Tú khẽ thầm thì:
- Bạch Tú cô nương, nhân duyên có lẽ chưa dứt nhưng muốn nối lại nhất định phải rời khỏi khu rừng này, cũng phải chờ đến chuyển kiếp của cô nương!
Lời vừa nói, Tiểu Nghi mơ hồ cảm nhận được hơi lạnh bao quanh hình bóng kia càng gia tăng. Mái tóc sương khói bay cao hơn trong gió. Dáng vẻ của Bạch Tú trong chớp mắt khẽ lay động biến đổi.
- Tiểu Nghi – Phong Nhàn vừa cất tiếng gọi, tất cả mọi thứ biến mất trước mắt giống như bản thân trải qua cơn mơ trong một khắc. Bạch Tú hiền dịu ung dung lướt nhẹ đến bên cạnh Phong Nhàn:
- Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng Bạch Tú, cô hãy yên tâm trở về nhà Dương lão bà trước. Sáng mai đừng nói cho họ biết chuyện này. Ta không muốn Bạch Tú bị bọn họ hiểu lầm.
Tiểu Nghi lấy lại vẻ thong dong, ngước nhìn hai kẻ một người một ma gật đầu đồng ý rồi mới quay lưng…
* * *
Mấy ngày liên tục Ngũ gia Phong Nhàn đều ra ngoài vào buổi tối, những người trong thôn vui mừng bao nhiêu vì không bị ma nữ quấy nhiễu thì Tiểu Nghi cảm thấy chuyện này quả thật không ổn. Không nói đến việc Ngũ gia Phong Nhàn vì người con gái đã lìa khỏi thế gian này mà không màng đến chuyện tìm cách ra khỏi khu rừng, Tiểu Nghi càng lo lắng chuyện rốt cuộc Bạch Tú kia vẫn đang che giấu những gì.
Theo như lời Ngũ gia, Bạch Tú năm xưa chết vì bệnh dịch ở tại quê nhà. Từ trước đến nay, linh hồn vương vấn mãi trên thế gian phần lớn bởi vì tiếc nuối quá nhiều điều trong kiếp sống vừa trải qua. Vì vậy những linh hồn này thường lưu luyến ở nơi bản thân đã từng sinh sống, không rời đi xa. Cô nương ấy mất ở quê nhà, cũng là nơi gặp gỡ Ngũ gia. Đáng lẽ linh hồn Bạch Tú không thể rời khỏi nơi đó. Năm xưa người thương quay lại vì sao không hiện ra gặp gỡ, đến hôm nay lại quấn quýt không rời? Một u linh nhỏ bé muốn tự mình vượt xa ngàn dặm là một chuyện khó khăn, sao lại phiêu bạt vô định đến tận chốn này? Việc Ngũ gia đến Bình Nguyên rồi lạc vào rừng Chết là bất đắc dĩ, khả năng cô nương ấy ở lại nơi này đợi Ngũ gia là rất thấp.
Người con gái mơ ước được cùng phu quân sống ở thôn nhỏ tách biệt thế gian, trải qua cuộc đời bình dị. Một đêm chết cháy ở chốn này, trong lòng chưa buông hối tiếc vì vậy trở thành ma nữ đến quấy phá mọi người, lấy sương mù phủ khắp rừng Linh Lăng.
Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?
Tiểu Nghi đang ngồi trầm tư suy nghĩ đột ngột đứng bật dậy khiến cho Bảo Nhi ở bên cạnh cũng phải giật mình. Nàng vội vàng chạy đến chỗ Dương lão bà:
- Lão bà, ở đây có ai biết vẽ không?
Dương lão bà ngước nhìn cô nương đang vội vàng, bật cười:
- Ở đây là thôn trang, chỉ có người cầm cuốc trồng rau làm gì có người cầm bút vẽ tranh. À… nhưng mà hai năm trước có một kẻ họ Lập lạc bước đến đây, nghe nói cũng từng là người biết vẽ tranh. Nhưng ta không biết cậu ta có vẽ đẹp hay không.
- Tốt quá! Lão bà mau theo Tiểu Nghi, có một việc rất cần người giúp. Bảo Nhi ngoan ngoãn ở nhà, lát nữa chúng ta quay lại.
Hai người rời đi để lại Bảo Nhi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Buổi tối hôm đó, nhìn thấy Phong Nhàn lại muốn rời khỏi nhà, Tiểu Nghi lặng lẽ chặn ở cửa ra vào:
- Ngũ gia! Chúng ta mắc kẹt ở đây đã quá nhiều ngày, cần phải nhanh chóng trở về!
- Tiểu Nghi! Ta biết cô lo lắng, nhưng hiện giờ chúng ta không có cách nào vượt qua rừng Chết, huống chi ma nữ kia vẫn chưa xuất hiện. Ta muốn dùng thời gian này để ở bên cạnh Bạch Tú.
Nhìn thấy vẻ mặt Phong Nhàn trong lúc nhắc đến người thương trở nên tràn đầy tình cảm, còn có mấy phần si ngốc, Tiểu Nghi hiểu rõ khó tránh khỏi phơi bày mọi chuyện đành phải miễn cưỡng lên tiếng:
- Ngũ gia, xin người thử nghĩ lại: dân trong thôn nói kể từ khi chúng ta đến, ma nữ hay phá phách đó đột nhiên không xuất hiện nữa. Sau đó chúng ta gặp được Bạch Tú, hai người thường xuyên ở cạnh nhau. Người không nhận thấy cô nương ấy trùng hợp xuất hiện nơi này là kì lạ ư, rõ ràng Bạch Tú không chỉ mơ hồ đến đây rồi mơ hồ bị giữ lại trong rừng Linh Lăng này. Người đừng đi nữa.
Phong Nhàn chỉnh lại tay áo, dứt khoát tiến đến cửa, thấy người trước mặt vẫn không tránh đường liền nghiêm mặt tức giận. Ánh mắt tràn đầy oán trách khiến Tiểu Nghi giật mình lui bước, trong tâm khẽ thốt một lời: “Ngũ gia Tịnh Thủy tính tình hòa nhã, ít nói, không dễ gì phẫn nộ với ai, bây giờ vì mối tình cảm này mà trở nên không màng lí lẽ nữa ư?”.
- Tiểu Nghi, đừng nhắc đến chuyện này nữa! Bạch Tú không thể là ma nữ kia đâu! – Ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Nghi khiến cho Phong Nhàn trong lòng có chút không yên, đành phải dừng bước nói một câu trấn an.
- Ngũ gia! Ngày hôm nay Tiểu Nghi đã đưa lão bà bà đến chỗ Lập Nhân vẽ một bức tranh. Người có biết là tranh gì không? – Tiểu Nghi im lặng nhìn bóng lưng Phong Nhàn một lúc, cuối cùng cũng nói tiếp:
- Chính là vẽ lại hình dáng cô nương năm xưa tá túc nơi này, cũng là người chết trong ngọn lửa, trở thành ma nữ ở rừng Linh Lăng. Sau khi vẽ xong, Dương lão bà còn bảo rất giống. Tiểu Nghi sợ bà bà lớn tuổi, trí nhớ không tốt nên đã nhờ những người trong thôn từng chứng kiến sự việc năm đó đến xem. Tất cả đều nói một câu: quả thật không sai.
- Tiểu Nghi! – Phong Nhàn quát to muốn cất bước đi, chân lại không nhấc lên được.
- Ngũ gia! Không cần nói người cũng đã biết hình dáng của cô nương ở trong hình phải không? Ngũ gia là người tinh anh, sáng suốt. Tất cả những gì Tiểu Nghi nghi ngờ, chẳng lẽ người chưa một lần nghĩ qua. Giống như Dương lão bà đã nói, trời rộng, sông dài nước non ngàn dặm, sao lại dừng chân chốn này, nhất định là có nhân duyên gì. Ngũ gia thật sự muốn sống trong cảnh mơ hồ này đến lúc nào, định sẽ giải quyết ra sao? Kẻ đang phong bế khu rừng này đã ở trước mặt người, rời khỏi màn sương mù hay không chỉ còn tùy thuộc vào quyết định của Ngũ gia mà thôi.
Phong Nhàn cười đau khổ, khẽ lắc đầu:
- Tiểu Nghi! Cái gì cô cũng rất rõ ràng, chỉ là dường như không thể hiểu được cảm tình của nhân gian. Ta chỉ muốn sống hồ đồ mấy ngày, cô cần gì phải gắng sức làm ta tỉnh táo chứ!
Người nói xong cũng từ từ rời khỏi, hướng vào màn đêm mênh mông bất định của khu rừng. Kẻ đứng lại chỉ biết than một câu:
- Chỉ sợ người càng say đắm lại càng chìm sâu, hồ đồ mấy ngày lại trở thành u mê vạn kiếp!...
* * *
Khu rừng chìm trong màn đêm, Bạch Tú lặng lẽ chờ đợi cạnh gốc cây to hai người lần đầu gặp lại. Chỉ riêng nơi này sương mù nhẹ nhàng phảng phất để lộ ra ánh trăng vàng lơ lửng giữa mấy tầng không. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuyên qua những kẽ lá cổ thụ, tạo thành những đốm sáng lung linh tựa những đóa hoa nhỏ li ti mọc ra từ mặt đất. Hoa của trăng lay động biến hóa theo cơn gió đùa trên tán lá cây. Người con gái kia cũng ẩn hiện dưới bóng trăng ngà, cả người lung linh phiêu dạt theo cơn gió. Đom đóm lập lòe lượn quanh. Cả khung cảnh như bừng sáng giữa bốn bề dày đặc màn đêm, làm cho kẻ ngắm nhìn như lạc hồn giữa chốn u tịch liêu trai.
- Nhàn ca! Huynh đã đến rồi! – Bạch Tú mỉm cười rạng rỡ, đưa tay đón mời.
Phong Nhàn không bước đến, chỉ lẳng lặng tiếp tục đứng nhìn cảnh đẹp tuyệt mỹ khó tìm. Bạch Tú vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng hai người ngồi xuống cạnh nhau dưới gốc cây già.
Phong Nhàn ngước mặt nhìn ánh trăng, lại nhìn sang bốn phía xung quanh mờ mịt sương mù, cười khẽ nói với Bạch Tú.
- Tú nhi! Sương mù ở những nơi khác dày quá, trăng không chiếu xuống được. Nếu sương mù tan hết, những người trong thôn chắc đã ra ngoài ngắm trăng rồi, không thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này quả là đáng tiếc.
Bạch Tú lẳng lặng nhìn về cõi xa xăm vô định nào đó, tiếng nàng buồn bã:
- Nhàn ca! Huynh đã biết muội là ma nữ mà bọn họ nói phải không?
Phong Nhàn cúi đầu, một giọt lệ không hay không biết từ khóe mắt rơi xuống.
- Sao muội lại đến đây?... – Lời còn chưa nói hết, Phong Nhàn đã bật khóc như một đứa trẻ.
Bạch Tú nghiêng người, chăm chú nhìn vị nam tử mà mình yêu thương, chầm chậm đưa bàn tay sương khói khẽ vuốt theo đường nét khuôn mặt quen thuộc, ai oán nói:
- Năm đó muội ở quê nhà, gia đình đều chết vì bệnh dịch, chỉ riêng muội may mắn sống sót. Muội sợ ở lâu nơi đó sẽ không gặp lại được huynh nên đã tự mình lên đường tìm đến đất Phong Gia, vô tình lạc đường đến khu rừng Linh Lăng này. Huynh xem, tên của rừng rất giống tên hoa Linh Lan mà muội thường hái. Những ngày tá túc ở đây muội phát hiện trong thôn rất ít người, cuộc sống êm đềm hòa thuận, không có chút vướng bận nào. Muội hi vọng sẽ được cùng huynh trải qua những ngày tháng giống như họ. Muội đã từng đi ngắm con suối trong, đã từng thấy vườn rau xanh mát trong rừng. Muội từng nghĩ sẽ giống những đôi phu thê ở đây, ban ngày cùng huynh làm việc, ban đêm ra ngoài ngắm trăng. Muội muốn rất nhiều, mong đợi rất nhiều. Nhưng mà, chỉ một ngọn lửa đã làm tan biến mọi thứ, muội chết cũng không hiểu tại sao mình phải chết. Muội đã đi xa đến như vậy, tại sao thần chết vẫn không thể buông tha? Muội tiếc nuối, muội tham lam, muội thèm những hạnh phúc đơn giản mà họ có. Tại sao chỉ có muội là không thể nắm lấy?
- Vì vậy, muội biến thành ma nữ đến quấy nhiễu họ? Tú nhi, dân trong thôn vô tội, muội hiểu rõ chuyện năm xưa chỉ là một tai nạn.
- Muội biết, vì vậy muội không hề làm hại họ. Muội chỉ muốn được giống như mọi người ở trong ngôi nhà ấm cúng, muội muốn đến xem lễ thành thân, khi đau lòng muội muốn than khóc cho bản thân. Tại sao họ lại sợ hãi muội đến vậy? Muội đem sương mù bao phủ khắp nơi cũng chỉ là muốn bảo vệ mọi người khỏi những thi phi sóng gió bên ngoài. Muội muốn tốt cho họ, tại sao họ lại không hiểu?
Nhìn Bạch Tú đau lòng oán trách, Phong Nhàn vô cùng đau xót.
- Nhàn ca! Huynh đừng giận muội. Muội che giấu là vì không muốn huynh tức giận. Nếu muốn, có thể để cho sương mù tan đi, từ nay muội cũng không đến đó nữa. Huynh hãy ở lại bên cạnh muội, chúng ta cùng nhau thực hiện những ước nguyện chưa thành của muội có được hay không? – Bạch Tú tha thiết yêu cầu.
Phong Nhàn nhắm mắt, khẽ gật đầu:
- Được, ta cùng muội làm những việc chưa thể làm. Nếu muội không muốn, ta sẽ không rời khỏi đây.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian